Tự nhiên mấy hôm nay hay nghĩ về O Lược. O theo tiếng Nghệ là cô. O làm việc cùng cơ quan với mẹ.
Theo như mô tả bắt buộc trong các bài tập làm văn ngày còn đi học thì sẽ tả về O thế này: O cao chừng 155cm, dáng người cân đối, chân đi hơi vòng kiềng, O có làn da nâu và mỗi khi O cười để lộ chiếc răng vàng nơi khóe miệng, tóc O dài đến ngang lưng, luôn được cặp gọn gàng b ằng chiếc cặp ba lá. Có thể hình dung O là người cán bộ giản dị, chân phác trưởng thành từ phong trào ở xã, O chăm chỉ và chắc là có tư duy mạch lạc( nói năng gãy gọn) nên được điều lên huyện.
Tại sao tôi nhớ đến O nhỉ? vì O rất chăm chỉ đọc sách, quan tâm đến phim ảnh, sân khấu..là những cái mà không phải ai trong cơ quan mẹ cũng có thể luận bàn, hay nói đúng hơn duy nhất có O là người nói chuyện/có thể nói chuyện say sưa về những đề tài xoay quanh các tác phẩm văn học,c ác bộ phim, các vở kịch..Cơ quan mẹ là khối cơ quan đoàn thể nên lắng nghe câu chuyện của mọi người thì chỉ xoay quanh hôm nay đi công tác xã nào, ở đâu cấy lúa gần hết, ở đâu có đồng chí A hay B tích cực lắm, mà mọi người biết đấy, trẻ con đâu quan tâm đến mấy thứ đó. Vì thế ,khi O Lược ngồi kể cho chuyện Tây Du Ký cho đến Thủy HỬ, Ruồi Trâu, Thép đã tôi thế đấy, Ba chàng Ngự lâm pháo thủ, Jen ne rơ,Đồi gió hú gì gì đó thì chỉ có mà nghe say sưa..Nếu không thì cũng những bàn luận như là hôm qua xem phim gì, nhân vật này, nhân vật nọ ra sao? hay dở thế nào?
Trong cái thị trấn nho nhỏ, cái hiệu sách cũng nhỏ nho, mà thời buổi cơm chưa có ăn no nói gì đến ăn ngon thì việc mua thêm một cuốn sách không phải là điều dễ dàng, có khi phải phấn đấu đạt này, đạt nọ mới được cho tiền mua, mà có khi đang phấn đấu gần đến đích( ví dụ được bao nhiêu điểm tốt thì được mua cuốn sách gì đó ), nhưng bỗng nhiên không may bị một điểm kém thì ” thôi rồi Lượm ơi”, lại bắt đầu từ đầu, mà có khi đến được đích thì cuốn sách đó chắng còn..Vì thế nên O Lược quả thật là vốn quý vô cùng cho tôi. Tôi nhớ có khi tôi nói với O là lớn lên tôi muốn làm diễn viên, O nói đại ý là tôi thì không nên mơ mộng quá. Có hôm đi ngang cửa sổ phòng O thấy O đang nói với ai đó:” con Hà Linh làm sao mà làm diễn viên được, diễn viên phải xinh xắn trẳng trẻo, gót chân nhỏ nhỏ, chứ nó da đen, chân to ngón tỏe ra rứa thì sao làm diễn viền, không được, không đời nào được!”, lúc đó tôi bực lắm, tại sao O có thể phỉ báng ước mơ của tôi thế chứ, thầm nghĩ, khi nào lớn lên, nhất định làm diễn viên, hôm nào buổi diễn đầu tiên thì phải mời O đi xem cho O ” biết tay”!
Tôi lớn dần lên, và cha mẹ tôi làm nhà riêng không còn ở trong khu tập thể của cơ quan nữa, mẹ vẫn đi làm hàng ngày và gặp O, nhưng tôi thì ít khi vì nhà ở xa cơ quan hơn, tôi bận rộn với học hành, với sự nghiệp phấn đấu vào trường đại học ” cổng cao vời vợi” , rồi may mắn đỗ đại học ngay từ lần thi đầu tiên, rồi tôi đi học, đi làm xa nhà, rồi lấy chồng, xa quê…nên không gặp lại O nữa.
Có lần tôi nghe mẹ kể: O Lược đã có người yêu rồi, O yêu một anh bộ đội. Mẹ cũng nói khổ thân O lớn tuổi rồi mà vẫn chưa chồng con chi, nếu anh này và O thành thất thì mừng cho O quá. Nói thêm tí về gia cảnh của O: O là chị cả trong gia đình có 5 hay 6 chị em, mẹ O mất sớm, O thay mẹ cùng với bố nuôi nấng, chăm sóc đàn em, O dựng vợ gả chồng, thu xếp cuộc sống cho các em của mình mà không nghĩ đến bản thân. Khi các em yên ổn hết thì cũng là lúc tuổi xuân cảu O đã trôi qua từ bao giờ. Giờ tôi nghĩ lại thấy một phụ nữ khá hiểu biết như O chắc hẳn có lúc đã mơ về một tình yêu với người đàn ông nào đó, nhưng mà ngày bé thì tôi chẳng nghĩ gì đến chuyện đó, chỉ chăm chăm thậm thụt lên phòng O trao đổi sách, hỏi chuyện phim ảnh này nọ mà thôi.
Lúc nào đó tôi bỗng nhớ ra O và hỏi chuyện O thì mẹ kể: O Lược bị anh bộ đội đó phụ tình, O phát điên, O bỏ cơ quan đi khắp nơi tìm người yêu, có người đi công tác ở Vinh nhìn thấy O trần truồng, đi lang thang, miệng lảm nhảm. Mẹ bảo thật tội nghiệp cho O. Đúng là không thể hình dung O lại bất hạnh thế: O Lược – người kẻ cho tôi bao câu chuyện hay ho về những mối tình đẹp trong các tiểu thuyết, người phân tích bao nhân vật nam nhi anh hùng, người phân tích cái hay cái dở của các bộ phimm vở kịch về cuộc sống, con người ..cho tôi ngày bé. Tôi không thể hình dung O- với niềm tin trong sáng và tình yêu mãnh liệt- thứ tình yêu được kết hợp từ trong các tiểu thuyết O kể, và sự kìm nén của tuổi trẻ đã qua đi của O…đã đi đến kết cục như thế. O Lược của tôi! người đàn ông O trao gửi tình yêu không hiểu O, họ không biết tình yêu của O dành cho họ lớn lao thế nào? O không phải là người ngây thơ khi trao gủi tình yêu của mình, nhưng tôi biết khi O đã yêu, đã phát điên lên vì tình yêu đó thì tình đó sâu nặng thế nào? O đã hy vọng bao nhiêu vào người đàn ông ấy? Cũng có thể O không xinh đẹp, O đã lớn tuổi mà với người đàn ông kia, O đâu phải là tất cả?
Lần sau nữa mẹ bảo: O Lược đã hết điên rồi nhưng O phải về hưu sớm. Thôi thì O sẽ trở về nơi O đã xuất phát, lại sống nơi thôn dã, gắn bó phần đời còn lại với ruộng đồng. Tôi cầu mong O sẽ có cuộc sống bình yên. Thi thoảng O sẽ lại đọc những cuốn sách, xem những bộ phim hay vở kịch qua ti vi và đắm mình với những số phận. O sẽ có những người cháu con của các em O hay những người hàng xóm để mà trao đổi, bình luận cái hay cái dở..
Lần cuối tôi nghe về O thì biết là O vẫn sống ở quê trong căn nhà cũ của cha mẹ để lại cùng với một người em gái không lập gia đình, 2 O xin con nuôi để nuôi.
Tôi hình dung 2 chị em O lại trở về căn nhà thơ ấu, cha mẹ đã đi xa, các chị em khác đã có cuộc sống của họ, 2 chị em nương tựa nhau, chăm lo ruộng đồng, tần tảo sớm hôm, trao mọi tình yêu, hy vọng cho đứa con nuôi. Tôi cầu mong con nuôi của O sẽ là đứa con hiếu thảo, biết thương yêu và có bổn phận với O. Chắc là O sẽ kể các câu chuyện văn học, bình luận các nhân vật trong phim, trong kịch cho con của O nghe đấy nhỉ?
Tôi nghĩ số phận của O có khi thấp thoáng đâu đây trong những câu chuyện, bộ phim, vở kịch …nào đó mà tôi đã xem, và đã thảo luận say mê với chính O trong những ngày thơ ấu.
Tôi nghĩ về O, về những người đàn bà lặng lẽ đến với cuộc đời này, lặng lẽ dâng hiến…và rồi có thể sẽ lặng lẽ rời chốn đời ngày nào đó, với những nỗi niềm thầm lặng trong lòng…
O Lược kính mến, cháu cảm ơn O và mong O được sống bình yên trong những ngày còn lại trên đời!
Bạn phải đăng nhập để bình luận.